Những năm sau 27, 28 tuổi cho tới những năm đầu tuổi 30 có lẽ là những năm tôi cảm thấy nhiều áp lực nhất từ những người xung quanh về chuyện lập gia đình và có con. 90% những cuộc hội thoại với những người tôi gặp gỡ đều ít nhiều quy về một chủ đề:
“Bao giờ lấy chồng? Bao giờ tính có con?”
Thường thường, tôi không giải thích nhiều về lựa chọn sống của mình, nên sẽ trả lời: “mình/con/cháu chưa có ý định đó trong thời điểm gần, khi nào có chắc chắn sẽ báo”. Một phần để giữ không khí vui vẻ, và một phần, tôi nhìn nhận câu hỏi/ sự tò mò của họ như một cách họ quan tâm đến tôi.
Nhưng thường thì những phản hồi sau tiếp sẽ là: “vậy tính sớm sớm đi, không sau này lại hối hận.” Hoặc những cách diễn giải tựa tựa như vậy.
Là một người rất yêu mến trẻ nhỏ, tôi không phải là một người cuồng cuộc sống độc thân, hay theo xu hướng “childfree”. Những năm gần đây, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về việc liệu tôi có thực sự muốn có con hay không? Nếu có con, cuộc sống của tôi khi ấy sẽ thay đổi ra sao, và tôi sẽ phải chuẩn bị những gì từ bây giờ để đến khi đó tôi không gặp phải những vấn đề về thể chất, tâm lý, và tài chính?
Nhưng thường thì những người trẻ giống như tôi rất ít khi nhận được sự đồng cảm và nhìn nhận đa chiều từ những người xung quanh. Người trẻ ở cuối những năm tuổi 20 - những năm đầu tuổi 30 thường bị xã hội nhìn nhận là sống phóng khoáng, lười biếng hơn thế hệ đi trước, không biết nghĩ xa, thậm chí là thiếu trách nhiệm với gia đình và xã hội nếu họ không có kế hoạch về việc lập gia đình và sinh con trong thời gian gần. Những áp lực này đến từ rất nhiều phía, dưới nhiều hình thức khác nhau.
Trong khi phần lớn họ chỉ đơn giản chưa thực sự biết bản thân mình tại sao muốn có một đứa trẻ xuất hiện trong đời mình. Họ đơn giản không muốn cứ sinh con rồi để cho ông bà trông. Hoặc cứ sinh con đi, còn sự nghiệp sau đó tới đâu thì tới.
Nếu họ mang câu hỏi “tại sao lại không thể trì hoãn việc có con? Hoặc thậm chí không có con?” đem hỏi những người đi trước, thường sẽ bị dọa nạt nhiều hơn là động viên và hỗ trợ. Tôi không muốn bản thân vì áp lực mà trở thành một người mẹ chỉ vì “nhỡ may sau này mình già và sẽ thấy tiếc vì không sinh con” hoặc, “đằng nào mà chẳng phải đẻ, sao không đẻ sớm đi.”
Có thể có con muộn hơn, tôi sẽ đối mặt với những vấn đề về sức khỏe sinh sản do quy luật tự nhiên. Ba mẹ tôi khi đó cũng đã già hơn, sẽ không thể ở cạnh bên để giúp tôi trông con, hay hỗ trợ nhiều hơn cho tôi. Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng: tôi sẽ không hối tiếc rằng tôi đã dùng những năm tuổi trẻ của mình để:
Theo đuổi và tập trung xây dựng nền móng cho hoài bão và sự nghiệp của mình. Có một nền tảng tài chính vững chắc khi tôi quyết định có con. Không phải phụ thuộc vào sự hỗ trợ của ba mẹ. Có thể tạo điều kiện và môi trường sống tốt hơn cho con mình.
Nhìn ngắm thế giới, khám phá những điều tôi chưa bao giờ được biết đến ở những năm tuổi 20, xây dựng tình yêu và sự gắn kết bền vững với cuộc đời. Gặp gỡ và làm việc với nhiều người đến từ nhiều nẻo đường, gom nhặt những ký ức tuyệt vời để thế giới của tôi sẽ không bị bó hẹp ở vòng lặp: trưởng thành - lấy chồng - sinh con.
Rèn luyện cho bản thân sức bền, sẵn sàng đón nhận những thử thách về tâm lý khi tôi quyết định có con. Có thời gian chăm sóc bản thân, hiểu rõ hơn về mình, thực hành lối sống lành mạnh một cách bền vững. Nghiên cứu chỉ ra rằng tỉ lệ sinh đẻ của phụ nữ sẽ giảm theo thời gian, nhưng cũng chỉ ra rằng, những bà mẹ có lối sống lành mạnh và có con ở những năm tuổi 30 sẽ có tuổi thọ dài hơn những người có con sớm hơn.
Tôi có thể sẽ trở thành một bà mẹ “lớn tuổi” vẫn bận con nhỏ, trong khi những người đồng trang lứa đã “rảnh rang” hơn vì con họ đã lớn. Nhưng tôi cũng sẽ là một bà mẹ có nhiều trải nghiệm, có sức bền, có nền tảng tài chính vững chắc. Và quan trọng hơn cả, bởi vì tôi chỉ chọn có con khi tôi thực sự muốn, chứ không phải vì áp lực sợ nuối tiếc, áp lực sợ “già rồi không đẻ được”; nên nếu có con, tôi sẽ không phải là một trong những bà mẹ nói với con mình rằng: “mẹ đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để có con, vậy mà con nỡ đối xử với mẹ như vậy sao?”
Thay vào đó, tôi sẽ có cơ hội nói với con mình: “ở những năm mẹ còn 20 tuổi, mẹ đã học hành và làm việc chăm chỉ để theo đuổi ước mơ. Mẹ đã đi thật nhiều, đã nhìn ngắm thế giới, đã được gặp rất nhiều người “cool ngầu” và thử thật nhiều món ngon. Mẹ đã suy nghĩ rất kỹ trước khi lập gia đình với ba, dần dần ổn định sự nghiệp của mình, rồi con ra đời ở thời điểm mẹ cảm thấy sẵn sàng và phù hợp nhất.”
Sẽ không có lựa chọn nào là hoàn hảo, nhưng nếu có cơ hội, hãy để cho con cái của bạn có sự lựa chọn. Lựa chọn mà chúng thực sự cảm thấy hạnh phúc.
—
So, to all the folks in your late 20s - into early 30s, like me, please don’t give up. Keep living your best life, eating good foods, experiencing the world, learning new things, and preparing for your later years. You’ll be different from most of your friends who have already had their 2 grown-up kids in a decade. But you might be able to spend more quality time with your child, showing them the beautiful world, telling them good stories you had in your late 20s, inspiring them to create great impacts on this planet as you did, and setting them free for their future.
Raising a child is not an easy choice. So take your time to think it through. Get prepared for it as much as you can. Because after all, it’s YOUR life. Nobody can blame you for using up your youth on yourself.
With love,
Moon.
コメント