Vào tháng cuối cùng của mùa hè Vancouver, tôi lựa một tuần không trùng nghỉ lễ, thuê một căn airbnb thật xinh xắn ở hòn đảo cách Vancouver 5 giờ di chuyển để làm trạm dừng chân trong ba ngày “out of office”. Ba ngày không công việc, chỉ làm những điều tôi thấy vui, đến những nơi tôi thực sự thấy thích, dành thời gian cùng người tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở bên. Tôi hay gọi đó là cuối tuần “chillax” của riêng mình.
Trong ảnh là góc nhỏ của tôi một tối cuối tuần trước, ở căn airbnb xinh xắn nhìn ra bến cảng về đêm. Trên chiếc bàn nhỏ tôi kéo chiếc laptop thân yêu ra để nghe mấy bài nhạc yêu thích, sau một ngày lang thang khắp thành phố đảo nhỏ xinh.
Năm nay tôi chưa tới 30 tuổi, nhưng bạn bè tôi bảo: sao mày đã sống như người sắp nghỉ hưu? Còn trẻ không tranh thủ cày thì bao giờ mới đủ tiền mua nhà ở Vancouver. Bạn tôi nói đúng ở chỗ: một căn nhà ở nơi tôi đang sống có giá ít nhất nửa triệu đô, tính ra tiền Việt là cỡ khoảng 9 - 10 tỉ đồng. Với thu nhập hiện tại, tôi có đủ khả năng để bắt đầu nghĩ tới chuyện đặt cọc mua nhà, sau đó trả góp dần theo thời gian cho tới khi hết nợ. Nhưng tôi nghĩ, có trong tay một căn nhà không làm tôi cảm thấy hạnh phúc hơn. Dù với rất nhiều người, sở hữu một căn nhà là một cột mốc kỳ diệu trong đời. Cột mốc mà người ta hay nhắc tới như là một “magical moment” – định nghĩa là khoảnh khắc đặc biệt trong cuộc đời con người, ví dụ như: lần đầu tiên có được công việc mơ ước, đám cưới với người mình thương, lần đầu ẵm trong tay đứa con của mình, được nghe người mình thầm thương nói câu “I love you back”, vân vân.
Tuy nhiên, định nghĩa “magical moments” với mỗi người là không giống nhau. Và bí quyết của việc bớt chán đời hơn, theo tôi, là biết thật rõ với mình “magical moments” là những điều gì. Thời gian mấy năm học tập và làm việc ở Canada cho tôi cơ hội để dần dần hiểu rõ hơn điều gì thực sự làm mình cảm thấy vui và hạnh phúc, hơn là chạy theo những quy chuẩn của xã hội. Những điều giống như là “các bạn trẻ đi làm không nên về trước 7h tối, như vậy là quá sớm”.
Còn trẻ, tôi nghĩ, lại càng cần phải biết lắng nghe cơ thể, chăm sóc và cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Bởi tiền đề về tài chính là quan trọng, ai cũng thấy rõ. Nhưng tiền đề về sức khỏe thể chất và tinh thần, tiền đề về trải nghiệm sống cũng vô cùng quan trọng.
Nói vậy không phải vì tôi là đứa được sống trong nhung lụa từ bé. Kể từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ có rủng rỉnh tiền để làm những thứ mình thích. Khoản tiền đầu tiên và lớn nhất mà tôi kiếm được là khi tôi là sinh viên năm nhất. Tôi chạy sự kiện cho một trung tâm tiếng Anh một ngày rưỡi và kiếm được 500 ngàn. 500 ngàn vào năm 2012 là một khoản tiền tiêu vặt kha khá.
Bạn sẽ hỏi tôi đã làm gì với 500 ngàn quý giá đó? Tôi đã phóng xe một mạch lên phố sách, và đốt hết số tiền kiếm được. Tôi hả hê ôm về những cuốn sách tôi thích từ lâu mà chưa mua được. 500 ngàn đó đáng lẽ có thể nằm trong hũ tiền tiết kiệm, trở thành một phần của một tài sản gì đó lớn hơn sau vài năm. Nhưng niềm vui và kiến thức tôi có với những cuốn sách lần đầu tiên mua được bằng tiền mình kiếm ra năm 19 tuổi, thực sự là trải nghiệm quý giá tôi ghi nhớ mãi tới tận sau này.
Những năm sau đó của Đại học, tôi đi dạy gia sư tiếng Anh để kiếm thêm tiền tiêu vặt, tiền đi học thêm. Tôi nhớ khóa học tiếng Anh duy nhất tôi theo học bên ngoài có giá sáu triệu đồng. Tôi góp được một ít tiền từ việc đi dạy gia sư, còn thiếu mất vài triệu nên phải xin mẹ. Sáu triệu đồng đầu tư vào khóa học thời điểm đó là bước đệm quan trọng để tôi có được những gì tôi đang có hiện tại.
Có những lúc, tôi cũng đã từng tin rằng “còn trẻ thì không được phép nghỉ ngơi nhiều”. Tôi cũng từng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tư tưởng thành công và hạnh phúc một phần được định nghĩa bởi những gì tôi sở hữu. Nhưng sau dần tôi hiểu ra rằng những khoản đầu tư vào việc sở hữu một tài sản gì đó chưa hẳn là lựa chọn đầu tư sáng suốt duy nhất. Ngoài đầu tư vào sở hữu vật chất, tôi cũng có thể đầu tư vào giáo dục để học thêm kiến thức mới, đầu tư vào việc cải thiện sức khỏe thể chất và tinh thần bằng cách tự cho mình nghỉ ngơi đúng lúc, tự cho mình được tận hưởng và thư giãn sau khi làm việc bận rộn, đầu tư vào trải nghiệm khi mình còn trẻ và còn khỏe để cảm nhận và lưu giữ ký ức một cách đẹp đẽ nhất.
Năm 1957, một người đàn ông tên Allen Saunders đã viết một câu tựa, mà sau này được nhiều người biết đến như câu nói nổi tiếng của John Lennon: “Life is what happens when you’re busy making other plans”. Suy cho cùng, chúng ta chẳng ai muốn phải đợi để sống. Bởi cuộc sống vốn là những gì đang diễn ra xung quanh chúng ta, trong khi chúng ta thì (nhiều khi) đang bận rộn lên kế hoạch tương lai này nọ.
Tôi không mong các bạn coi những điều tôi viết là một điều gì đó ảnh hưởng đến lối sống của các bạn. Nhưng tôi thực sự mong mọi người hãy tự cho mình quyền nghỉ ngơi, quyền dừng lại để tận hưởng cuộc sống, và thực sự sống trong hiện tại bất cứ khi nào bạn cảm thấy cần.
Rất thích câu chuyện này! "Life is a marathon not a sprint"! Còn trẻ nên tập trung trải nghiệm, tận hưởng cuộc sống và đầu tư vào bản thân. Chúc em sẽ có thêm nhiều giây phút nghỉ ngơi, lắng đọng và tự làm mới bản thân.