top of page

𝟱𝟬𝟬 𝗱𝗮𝘆𝘀 𝗯𝗹𝗼𝗴𝗴𝗶𝗻𝗴 – chuyến du hành ký ức và hành trình tự học

Năm 19 tuổi, tôi ngỡ mình còn rất nhiều thời gian trong tay. Năm 22 tuổi, tôi bắt đầu hành trình của mình ở Canada, số năm tuổi trẻ vẫn dường như bất tận. Dẫu thực lòng tôi biết tháng năm là hữu hạn. Tôi không thể níu giữ tuổi trẻ của mình. Giả như về sau, khi tôi bận rộn với nhiều trách nhiệm hơn, có thể tôi sẽ không còn nhớ rõ được những cảm xúc và suy nghĩ của mình những năm tuổi 20 có hình thù ra sao.


Bởi lẽ ấy, vào một ngày hè ngập tràn nắng ở Vancouver, tôi bắt đầu viết về tuổi trẻ của mình. Tôi bắt đầu phác họa lại những ký ức bằng những câu chữ giản dị nhất. Trong những trang viết của tôi có cả những ước mơ còn dang dở, những vết thương lòng, sự thất vọng về cuộc đời, và dĩ nhiên, có cả những hạnh phúc khó để gọi tên.


Lý do bắt đầu của tôi đã từng đơn giản như thế: tôi viết cho bản thân mình.



Những ngày đầu tiên, người đọc blog của tôi chỉ quanh quẩn là người thân, bạn bè. Những câu chuyện tôi viết giúp người thân của tôi hiểu hơn về những gì tôi đã trải qua – những điều trước kia tôi chưa có cơ hội chia sẻ hết.


Lâu dần, Moon in Loonie Land bắt đầu đón nhận sự ghé thăm của những người tôi chưa gặp bao giờ. Những câu chuyện tôi kể khiến họ dừng lại một chút, sau đó rời đi với những suy tư riêng. Họ có thể nhớ, và cũng có thể quên về những điều tôi kể. Nhưng tôi luôn hy vọng rằng: họ rời đi với một lí do nào đó để yêu cuộc sống nhiều hơn, và cố gắng nhiều hơn, dù chỉ một xíu mỗi ngày.


Vậy là, hành trình của tôi bắt đầu bằng việc viết cho mình, rốt cuộc sau cùng, cũng là viết cho người.


500 ngày viết blog, với tôi, giống như một chuyến du hành ký ức, và hơn thế, là một hành trình tự học.

Viết giúp tôi tạo ra được không gian và thời gian để sống chậm lại, để tạm gác những lo âu thường nhật. Quan trọng hơn, viết trao cho tôi cơ hội trò chuyện với chính mình.

Để viết, trước hết, cần sự yên tĩnh. Bởi vậy mới nói viết là cách tốt nhất để ta tạo ra được không gian riêng cho bản thân. Viết tách tôi khỏi sự ồn ã của cuộc sống hối hả, tạm gác lại những gánh nặng công việc vào cuối tuần để được sống thong thả hơn. Những buồn, vui, hoan hỉ tôi đã đi qua cũng nhờ đó mà được chính tôi nhìn nhận lại, để trân trọng và để biết ơn cuộc đời.


Viết lách là một hành trình cô đơn đầy những trải nghiệm thú vị. Bởi khi viết, ta đối diện với chính những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Ở góc phòng ấy, bên băng ghế cạnh mặt hồ lặng sóng, hay dưới tán cây sồi nhiều năm tuổi kia, chỉ có mình bạn và trang giấy trắng. Không có gì khiến một người yêu chuyện viết lách cảm thấy thích thú hơn tiếng lạch cạch gõ phím khi ý tưởng tuôn trào. Nhưng cũng không gì khiến người ấy cảm thấy sợ hãi hơn là khoảnh khắc đối diện với trang giấy trắng khi ý tưởng dường như cạn kiệt. Viết lách là hình thức sáng tạo đầy thử thách cũng vì một lẽ ấy.


Viết còn trao cho tôi cơ hội rèn luyện cách đặt câu hỏi và cách nhìn đa chiều về thế giới. Từ đó, nó giúp tôi có thêm thói quen quan sát mọi việc từ nhiều khía cạnh khác nhau. Trải nghiệm sống của tôi cũng nhờ đó mà có thêm nhiều sắc màu chứ không còn đơn điệu nữa.


Viết giúp tôi nhận ra rằng, cảm xúc tích cực là vô cùng đáng quý, nhưng cảm xúc tiêu cực có ý nghĩa cũng là một điều đáng được đón nhận trong cuộc đời. Sẽ có bao nhiêu lần trong đời bạn vỡ òa lên vì vui sướng? dù ít dù nhiều, thì đó đều có lẽ là sau tất cả những buồn thương bạn đã phải đi qua. Nỗi buồn, giúp chúng ta cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn, và nhìn đời bình tĩnh hơn. Nỗi buồn, vì thế, có ý nghĩa nhiều cũng như niềm vui vậy.


Viết giúp tôi rèn luyện sự kiên nhẫn, bền bỉ, và tinh thần trách nhiệm. Tiếp tục với những gì mình đã bắt đầu không phải là điều dễ dàng. Viết, với tôi, là một trong những hành trình như vậy. Đã có lúc tôi nghĩ mình rơi vào trạng thái chẳng còn gì để viết. Có những bản thảo đến bây giờ vẫn còn dang dở. Có nhiều điều tôi đã viết, và rồi lại xóa. Cũng giống như trải nghiệm cuộc sống lúc vui, lúc buồn, viết cũng là một hành trình như vậy.


Viết không phải là một điều dễ dàng, và không phải ai cũng thích viết. Nhưng qua hành trình viết của mình, sau cùng, tôi chỉ muốn nhắn gửi một điều, rằng hãy bắt đầu một điều làm bạn thực sự hăng say, theo cách này hay cách khác. Đừng chờ đợi tới thời điểm hoàn hảo. Bởi vì đơn giản, thời điểm hoàn hảo vốn chẳng tồn tại. Tôi đã chờ đợi mãi những năm tháng trước, chần chừ về việc nếu bắt đầu viết blog liệu có ai ghé đọc hay không?


Rồi tôi cứ vậy mà bắt đầu viết. Rốt cuộc, hành trình của tôi với chính những suy nghĩ và trải nghiệm của mình, đã cho tôi nhiều hơn những điều tôi tưởng tượng. Tôi có được những trải nghiệm quý giá cho riêng mình, tôi còn có ở góc nhỏ này hơn 6000 bạn đọc. Tôi thực lòng muốn cảm ơn mọi người rất nhiều.


Vì thế, nếu bạn đang có dự định gì ấp ủ, hãy bắt đầu ngay từ hôm nay, từ bước nhỏ nhất bạn có thể làm để bắt đầu hiện thực hóa điều mà mình say mê.

Chẳng bao giờ quá muộn hay quá sớm để bắt đầu một điều thực sự có ý nghĩa với bạn. Và bởi vì tháng năm là hữu hạn, tôi mong rằng, bạn sẽ không ngại ngần bắt đầu làm điều bạn yêu, để có được những trải nghiệm chẳng thể nào quên cho riêng mình.

|Vancouver, 27.10.2021|

227 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

コメント


bottom of page