Năm nay tôi bước sang tuổi 27, tính theo lịch của người Việt. Sẽ chẳng có gì đặc biệt cả nếu tôi không chọn bước ra khỏi một mối tình 4 năm – điều mà những người xung quanh tôi nghĩ rằng chuẩn bị kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc. Đúng, tôi đã chọn quay lại với cuộc sống độc thân.
Tôi không chia sẻ toàn bộ câu chuyện, kể cả với những người thân nhất, vì tâm lý của tôi chưa 100% “khỏe mạnh” trở lại. Như tôi từng viết: người ta ngại nói về nỗi buồn. Nhất là từ khi tôi công khai một phần cuộc sống của mình qua blog này, có không ít người nhìn nhận khác đi về tôi. Tuy nhiên, đó là hệ quả tất yếu mà tôi sẵn sàng chấp nhận. Thực lòng thì tôi sợ rằng chỉ cần tôi nói ra, Mẹ tôi sẽ là người lo lắng nhất hành tinh về chuyện tôi sẽ chẳng thể kịp lập gia đình trước khi quá muộn, so với những bạn cùng trang lứa.
Nhưng cái gì đến thì cũng phải đến, trước cả khi bạn kịp biết. Trong một cuộc gọi với cả nhà, việc tôi độc thân trở lại làm Mẹ tôi không thể không đau đầu. Có lẽ nó cũng hao hao lúc tôi khăng khăng bảo với Mẹ rằng tôi sẽ tiếp tục thi HSG quốc gia lần thứ hai bất chấp nguy cơ trượt, rồi sau đó là trượt Đại học. Hay lúc tôi quyết định xin học bổng đi du học. Hoặc là, lúc tôi không có được một câu trả lời nào cho Mẹ về việc bao giờ thì tôi sẽ trở về. Và bây giờ, tôi cũng không có được một câu trả lời nào cho Mẹ về việc bao giờ thì tôi sẽ lập gia đình?
Con xin lỗi, vì con chưa bao giờ có kế hoạch để trở thành một người con gái hoàn hảo của Bố và Mẹ. Con xin lỗi, vì con vẫn luôn khác biệt với số đông. Dù con hiểu tại sao Mẹ lại lo lắng đến như thế.
Mẹ là một người phụ nữ Việt mang trong mình những giá trị văn hóa truyền thống, và con tôn trọng điều đó. Dựa trên những giá trị truyền thống ấy, dù con có giỏi giang và độc lập tới đâu, thì trước ngưỡng tuổi 30 cũng cần cho mình một chỗ dựa để ổn định, cần một người để chăm sóc và ở bên cạnh.
Kết hôn và sinh con, trong văn hóa Việt, vốn là dấu mốc biểu tượng cho sự trưởng thành, viên mãn, và hạnh phúc. Nhưng con mong Mẹ hiểu rằng, con gái Mẹ đang cảm thấy cuộc sống độc thân cũng rất hạnh phúc và nhẹ nhõm. Con buồn khi chưa thể có được một kết thúc tốt đẹp sau tất cả, nhưng con cũng không mất niềm tin vào tình yêu, nên mẹ cũng đừng quá lo.
Con đang có thời gian tận hưởng cuộc sống, tự tạo niềm vui cho mình mà không cần phụ thuộc vào một ai. Con có đủ khả năng để chọn lựa một công việc con yêu thích, độc lập về tài chính và cảm xúc. Nhờ đó, con có thể lựa chọn dành thời gian cho những người con cảm thấy thoải mái khi ở bên. Gần đây, con cũng có nhiều thời gian hơn để tập trung lên kế hoạch phát triển nhiều thứ con từng ấp ủ khi trước.
Con cũng hiểu rằng, Mẹ khó chấp nhận được khi con nói ra câu: “giả sử, nếu sau này con không muốn có con thì sao?” Câu nói đó đã đi ngược lại hoàn toàn những giá trị truyền thống về gia đình và hạnh phúc của một người phụ nữ Việt. Nhưng con cũng mong Mẹ hiểu được rằng, với con, kết hôn và sinh con là kết quả tự nhiên của tình yêu. Kết quả ấy sẽ chỉ xảy ra khi con thực sự cảm thấy sẵn sàng và muốn làm vậy. Kết hôn và sinh con, đối với con, chưa bao giờ là một mục tiêu hay là một thước đo của hạnh phúc.
Con sẽ chọn ở bên một người đến hết đời, nếu người đó khiến con thấy được ở bên anh ấy thoải mái và hạnh phúc hơn việc sống độc thân. Con mong Mẹ sẽ hiểu, đối với con, một người mà con muốn ở bên không phải là người sẽ cho con cuộc sống đầy đủ về vật chất đơn thuần – bởi vì con đã đủ khả năng để tự làm điều đó cho mình. Con muốn ở bên một người có thể chia sẻ với con những giá trị và mục tiêu dài hạn trong đời con. Một người có thể cùng con chia sẻ những sở thích kỳ lạ nhỏ nhặt của con hàng ngày. Một người có thể đồng cảm và thành thật với con dù cho có chuyện gì xảy ra. Con mong gặp được một người phù hợp, để con có thể làm cho anh ấy hạnh phúc hơn lúc độc thân, và anh ấy, cũng sẽ tình nguyện dành cả phần đời còn lại, để làm cho con cảm thấy điều tương tự.
Con hy vọng Mẹ sẽ hiểu rằng tất cả những mong muốn đó của con không phải là viển vông, khó tính, hay kén chọn. Mặc dù, con sẽ chậm trễ hơn những người cùng tuổi, vì con chưa gặp được người con nhận thấy phù hợp. Nhưng con mong Mẹ hãy ủng hộ con như khi con trải qua những khó khăn khác trong cuộc sống: lúc con là một học sinh xuất sắc mà trượt Đại học; lúc con là một cô gái bé nhỏ, trong tay chẳng có lấy một xu, nhưng lại có ước mơ vươn ra biển lớn; lúc con chọn ở lại Canada và kiên trì tìm cho ra công việc mơ ước giữa đại dịch. Con đã không thể vượt qua tất cả những điều ấy, nếu không có sự ủng hộ bền bỉ của Bố và Mẹ. Con mong, Bố và Mẹ hãy tiếp tục ủng hộ và chấp nhận sự khác biệt của con, để con có thể hạnh phúc theo cách riêng của mình.
Sau tất cả, con mong, nhà mình vẫn sẽ là nơi mà dù con có khác biệt ra sao, không hoàn hảo thế nào, so với tiêu chuẩn của xã hội, thì con vẫn có thể tìm về, và cảm thấy an yên như suốt hơn 20 năm qua.
Từ cô con gái chẳng giống ai của Bố & Mẹ, Con yêu Bố, Mẹ và cả nhà rất nhiều.
Hi chị,
Em là một độc giả nhiệt tình "nhỏ bé" tình cờ biết đến chị và thực lòng rất thích những bài chị viết trên cả nền tảng Blog hay FB. Hầu như qua mỗi bài đọc đều kết nối a-little-bit đâu đó trong những suy nghĩ và cảm xúc thường nhật trong con người em. yeb, thật sự rất tuyệt, chị ạ! Những gì từ trái tim sẽ đi đến trái tim... Em nghĩ vậy! Không gì hơn, em chỉ muốn gửi chị lời nhắn nhỏ là:
Cố lên chị nhé! ^^