top of page

Love doesn't always win.

Thu đã chạm tới khung cửa sổ phòng tôi, lá phong đã bắt đầu chuyển màu. Tôi pha một cốc cappuccino ấm nóng cho chiều cuối tuần. Nét nhạc buồn của Chillies vang lên. Tôi bất giác nhớ về mùa thu của một năm về trước. Trong tiệm cắt tóc nhỏ, ở một góc phố đông đúc của Vancouver, tôi là người khách cuối cùng trước giờ đóng cửa.

- Em muốn cắt kiểu gì? – chị thợ cắt tóc người Nhật lịch sự hỏi tôi - Chị cắt ngắn như vậy giùm em. Đoạn, tôi cho chị xem ảnh kiểu tóc tém ngắn ngủn. - Em chắc không? chị ngạc nhiên hỏi, vẻ tiếc nuối khi nhìn vào mái tóc xoăn dài ngang lưng của tôi. - Dạ. Chị cứ cắt như vậy là được ạ.


Lần đầu tiên tôi cắt tóc vì thất tình năm 20 tuổi, cũng không ngắn tới như vậy. Có lẽ, nỗi đau của lần chia ly này, với tôi, để lại một vết cắt sâu hơn trong tim. Sau bốn năm thanh xuân yêu thương nhiệt thành như vậy, tôi vẫn hoàn trắng tay.


Bước ra khỏi tiệm, gió mùa thu đưa theo hơi lạnh từ biển vào. Gió đã không còn làm tôi bận lòng nữa, vì tóc tôi đã không còn buông dài. Người đi rồi cũng tựa vậy, bận lòng làm chi?


Tôi không vội về ngay mà lang thang dọc Gastown để ngắm những đợt lá đỏ đầu tiên. Thành phố vẫn nhộn nhịp, hối hả. Gastown là nơi có những con đường lát đá, trải dài giữa những tòa nhà cổ - một góc nhỏ của Châu Âu giữa lòng Bắc Mỹ. Tôi tới bên tháp đồng hồ, đứng lại nghe tiếng đàn của anh nghệ sĩ đường phố một lát. Những âm thanh của cuộc sống vẫn trong trẻo và vui tươi. Chỉ có lòng tôi là hoang hoải một nỗi buồn.

Suốt mấy tháng, tôi rơi vào trạng thái rối loạn cảm xúc. Tôi loay hoay không biết nên đi tiếp, hay dừng lại với mối tình 4 năm của mình.


Tôi tốt nghiệp thạc sĩ, có được công việc yêu thích ở Vancouver. Cậu ấy sẽ sớm tốt nghiệp tiến sĩ và quay trở lại Canada. Chúng tôi đã ở bên nhau trong những năm tháng đầy mệt mỏi và áp lực của những năm đầu tuổi 20. Ngoái nhìn lại, chúng tôi đã có với nhau cả một bầu trời kỷ niệm. Tôi không đếm được những chuyến xe từ Kelowna xuống Vancouver, những chuyến bay từ Mỹ sang Canada. Và tôi cũng không đếm được có bao nhiêu đêm cả hai cùng ngủ quên bên màn hình điện thoại. Đó là một chặng đường rất dài, rất nhiều nỗ lực, và là một câu chuyện tình không tì vết. Ít nhất thì tôi đã từng nghĩ như vậy. Nhưng tất cả, tất cả những điều tươi đẹp đó là của quá khứ.


Lý do chia tay là gì ư? Tôi sẽ không lòng vòng – là hết yêu.


Thực ra, chúng tôi đã bàn tới chuyện kết hôn. Nhưng chính ở thời điểm ấy, thời điểm đứng trước quyết định lớn của cuộc đời, đứng trước viễn cảnh mà chính tôi đã từng mong đợi khi trước. Tôi đã lưỡng lự. Sau nhiều năm yêu xa, tôi đã luôn luôn nghĩ rằng, cố thêm một thời gian nữa, chắc mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều. Vậy mà, tôi lại lưỡng lự. Tôi phải cố gắng lắm mới không tự nghĩ rằng bản thân mình bị điên. Tôi đã tự hỏi mình: “thực ra, mình có yêu người con trai này nhiều tới như vậy? nhiều tới mức, mình có thể bỏ tất cả, chỉ để theo anh ấy đến chân trời góc bể?” Hóa ra, câu trả lời là “không”.


Bạn bè của tôi ở Vancouver thường hỏi: “yêu xa mà không thấy mệt à?” Và tôi sẽ rất tự hào trả lời: “không, tao thấy rất ổn”


Nhưng thực ra, đã có rất nhiều lần tôi trốn tránh một sự thật, rằng tôi ít khi cảm thấy thực sự được yêu trong hiện tại. Có rất nhiều lần tôi cũng tự vấn mình, nhưng rồi lại tự huyễn hoặc bản thân rằng phải cố lên, cố lên, rồi sẽ tới một ngày mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng mà, cứ cố gắng quá thì không hạnh phúc.


Tôi rất ghét phải thừa nhận và đối mặt với sự thật, nhất lại là khi tôi đã đi được một quãng đường 4 năm. Ở thời điểm rơi vào rối loạn cảm xúc ấy, tôi thực sự đã rất sợ hãi. Tôi sợ rằng tôi sẽ không thể tìm được một người nào yêu thương mình thật lòng nữa. Tôi sợ rằng thanh xuân của tôi sẽ cứ thế mà đi qua cùng những vụn vỡ, lặp lại, hết lần này đến lần khác. Tôi sợ đối mặt với sự thất vọng của những người đã biết đến câu chuyện của chúng tôi.


Tôi sợ đối mặt với chính mình, với tất cả những gì tôi đã bỏ ra trong suốt những năm tháng ấy. Chẳng có cảm giác nào tệ hơn cảm giác phải thừa nhận rằng tất cả những gì mình từng kỳ vọng, tin tưởng, đặt hết nỗ lực vào khi trước, hóa ra, lại không phải như vậy. Cuối cùng, sau rất cả những đấu tranh giằng co ấy, tôi vẫn lựa chọn dừng lại.

Mùa đông đó, với tôi, là một mùa đông dài. Thời gian đầu tôi đi tìm lại cảm hứng với những niềm vui lâu rồi bị lãng quên. Tôi cho bản thân nhiều thời gian “hẹn hò” với chính mình hơn. Lúc buồn quá không thể nói ra với ai, tôi ngồi viết nhật ký, hoặc đi tìm mua một loại nến thơm mới, một loại trà hoa quả mới, tìm một công thức nấu ăn mới.


Thời gian phục hồi sau chia tay vừa đáng sợ, vừa là một hành trình tự hiểu đáng quý. Ngạc nhiên là ở chỗ, giữa những đau thương, tôi lại có thể khám phá ra những mảng màu mới trong tâm hồn mình. Tôi mở lòng với những cuốn sách mới, thử tìm đọc nhiều blog thú vị, hoặc nghe nhiều bài nhạc mà trước đó tôi khăng khăng nghĩ là mình sẽ không thích. Tôi tiếp tục vun đắp cho góc nhỏ này, nơi tôi viết về những câu chuyện vụn vặt, buồn vui đan xen lẫn lộn. Tôi chăm chỉ làm việc, kiếm được một số tiền để mở tài khoản tiết kiệm đầu tiên. Thế là tham vọng độc lập tài chính và nghỉ hưu sớm của tôi cuối cùng cũng được bắt đầu rồi (hì hì).


Tôi đau khổ, tiếc nuối, nhưng tôi cũng không bận lòng để cho mình cơ hội làm lại từ đầu.

Thời gian qua đi, vết thương cũng đã không còn nhói lên khi chạm tới. Tôi mới có thể ngồi xuống và viết về sự chia ly này. Bởi sau cùng, sau tất cả, tôi càng tin rằng: hãy cứ yêu thương và chăm sóc bản thân mình thật tốt. Những ngày tháng tiếp theo, dù là đau thương hay là hạnh phúc, ta cũng sẽ sẵn sàng đón nhận.


18, 20, 25, 27 hay là bao nhiêu tuổi, nếu không còn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong tình yêu, hãy tự cho mình một cơ hội, cơ hội được làm lại ở bất cứ ngã rẽ nào trong cuộc đời.


--- Mùa thu năm nay, tôi mỉm cười khi nghe một tập podcast của chị Chi, có đoạn:

Koji: Tôi vẫn chưa hiểu rõ tình yêu đích thực là như thế nào. Liệu chúng ta có tìm được “nửa kia” trời định của mình không? Nếu gặp được người ấy cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Làm sao ta biết đó chính là người ấy?

Masumi: Nếu kỳ tích xảy ra, nếu ta may mắn gặp được người ấy thì chắc chắn…chắc chắn ta sẽ nhận ra trước đây mình đã cô đơn đến nhường nào.

Tim tôi khẽ rung lên và nghĩ về chàng trai có đôi mắt trìu mến đã đến bên đời tôi sau tất cả ngần ấy đau thương vụn vỡ. Mùa thu năm nay, có lẽ, tôi đã gặp được người làm tôi hiểu những điều Masumi nói.

Ừ, hóa ra, từ trước tới nay, tôi đã cô đơn đến nhường nào.

230 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page