top of page

Tears of joy, tears of sadness


Khi còn bé, tôi chẳng bao giờ có khái niệm về thời gian trôi nhanh hay chậm. Cũng chưa phải lo đến chuyện thi cử chuyển cấp, lo chuyện mình sẽ đỗ hay trượt. Chưa biết thèm khát những thành tích, chưa biết buồn nhiều nếu mình không kịp làm điều này, điều kia trong một năm.


Nhưng mọi chuyện đã khác khi tôi lớn lên.


Càng lớn, con người ta càng khoác lên mình những trách nhiệm mới, những kỳ vọng mới. Một vài kỳ vọng thì núp bóng ước mơ, một vài kỳ vọng thì hóa thành nỗi lo thường trực hàng ngày.

“Con bác A được điểm cao chót vót, đủ điểm đỗ vào tất cả các nguyện vọng.” “Chị B ra trường đi làm để ra được hàng trăm triệu một năm!” “Bạn C mới 20 tuổi mà đã làm điều XYZ, giỏi quá!”


Tôi còn nhớ mãi những câu văn của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh: “Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.”


Càng lớn, chúng ta càng hiểu rõ hơn rằng, có quá nhiều kỳ vọng mà chúng ta sẽ không bao giờ bắt kịp dù có cố gắng tới đâu. Cách duy nhất chúng ta có thể làm là chấp nhận sự tồn tại của những kỳ vọng đó, nhưng đừng sống phụ thuộc vào nó. Đồng thời luôn giữ vững được niềm tin vào sự cố gắng tiến bộ của chính bản thân mình qua năm tháng.

Năm 18 tuổi, tôi trượt Đại học nguyện vọng 1. Có hề gì, đau khổ và mặc cảm mất gần một năm rồi đứng lên và đi tiếp con đường mới. Miệt mài và kiên trì, biết buông bỏ đúng lúc, và quan trọng là phải hết mình với tất cả những việc từ nhỏ nhặt đến to tát mà mình làm.


Năm 22 tuổi, cảm giác choáng ngợp và nghi hoặc về năng lực thực sự của bản thân lại quay lại vào lúc một mình giữa chốn đất khách quê người. Xung quanh toàn là những “siêu nhân” đến từ khắp nơi trên thế giới. Yeah, đó là sự thật, phải chấp nhận rằng mình sẽ có lúc không phải là người giỏi nhất. Cách duy nhất là nỗ lực học hỏi mỗi ngày. Học từ chính những người xung quanh mình, tự tháo gỡ bỏ chiếc vỏ bọc và suy nghĩ rằng mình “vô dụng”, giữ vững “sự tò mò” và tinh thần “ham học hỏi” để thấy trân trọng cơ hội mình được sống, học tập, và có thêm thử thách khó khăn mà không phải ai cũng có.


Năm 25 tuổi, cầm trên tay tấm bằng thạc sĩ, một nỗi sợ lớn hơn ập đến: “tôi sẽ làm gì? là ai ở chốn này? tôi sẽ làm được gì cho đời? ở lại hay là về Việt Nam?”. Đã có lúc cảm thấy mệt mỏi thực sự, muốn từ bỏ ước mơ làm việc ở môi trường quốc tế, về quê chăn gà trồng rau cũng rất tuyệt. Dịch bệnh ập đến, cướp đi cơ hội làm việc đầu tiên sau tốt nghiệp. Vẫn phải tiếp tục kiên trì sửa sửa, nộp nộp hồ sơ để “keep it up”.


Đi xa vài năm, đã có lúc chỉ trực về đến căn phòng nhỏ là quăng mình lên giường vì mệt và khóc nức nở vì đã tự kỳ vọng vào bản thân quá nhiều. Vì không làm được điều nọ, điều kia, hay đơn giản chỉ vì nhớ nhà. Ngoái nhìn lại, cả một thời tuổi trẻ từ năm 18 tuổi, từ lúc biết mình trượt Đại học, nỗi buồn đau cũng đã rất khác. Ấy vậy mà, nhiều khi lại thầm cảm ơn cuộc đời vì đã ném mình vào những lần khổ đau như thế.


Người ta hay nói nhiều về niềm vui, nói nhiều về sự thành công, và hình như ai cũng biết cách để ăn mừng chiến thắng. Nhưng người ta ngại nói về nỗi buồn, thường thì chỉ có mình bạn và nỗi buồn chung sống với nhau trong một khoảng thời gian có thể ngắn, cũng có thể rất dài. Lần đầu tiên thất bại trong đời, người ta sẽ buồn bao lâu trước khi có thể trút bỏ tất cả mà xốc lại tinh thần? Tôi đã mất gần một năm. Niềm vui ai ai cũng thích, nhưng kỳ lạ là, nỗi buồn dù dai dẳng và dấm dứt, mới là thứ làm cho bạn trưởng thành hơn, cứng cáp hơn, kiên cường hơn.


Và bởi vì nuỗi buồn cũng lớn lên theo năm tháng, hãy luôn luôn mở lòng để đón nhận nỗi buồn giống như một điều tất yếu trong cuộc sống. Cuộc sống nếu chỉ có toàn niềm vui, có lẽ cũng sẽ trở thành một cuộc đời quá đỗi nhạt nhẽo. Và dù có là đau khổ tột cùng, hay vỡ òa vì sung sướng, ngày hôm nay, hãy cứ thoải mái cho mình được khóc.


𝑻𝒆𝒂𝒓𝒔 𝒐𝒇 𝑱𝒐𝒚, 𝑻𝒆𝒂𝒓𝒔 𝒐𝒇 𝑺𝒂𝒅𝒏𝒆𝒔𝒔. 𝒀𝒐𝒖’𝒍𝒍 𝒃𝒆 𝒂𝒍𝒍 𝒇𝒊𝒏𝒆, 𝒔𝒐 𝒘𝒉𝒚 𝒅𝒐𝒏’𝒕 𝒚𝒐𝒖 𝒍𝒐𝒗𝒆 𝒚𝒐𝒖𝒓 𝒍𝒊𝒇𝒆 𝒂𝒔 𝒕𝒐𝒅𝒂𝒚 𝒊𝒔 𝒕𝒉𝒆 𝒍𝒂𝒔𝒕 𝒅𝒂𝒚 𝒚𝒐𝒖 𝒄𝒂𝒏 𝒍𝒊𝒗𝒆?

---

Ảnh: Moon chụp màu của mùa thu, khi những dây thường xuân chuyển đỏ rực trên tường của tòa nhà ở một góc phố quen của Vancouver.

324 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page