top of page

Thực ra những đứa trẻ cần gì từ gia đình?

Tôi là một đứa trẻ rất ít nói.


Mẹ tôi kể, từ lúc lọt lòng tôi đã mở mắt tròn xoe và không hề khóc. Phải đến khi bác y tá tét cho mấy cái vào mông thì tôi mới khóc xé trời. Bởi vậy, tôi lớn lên và thường giữ những suy nghĩ về thế giới xung quanh cho riêng mình. Từ nhỏ tới lớn, tôi ít khi kể chuyện với bố mẹ. Chuyện trường lớp, chuyện bạn bè, và sau này là chuyện công việc, chuyện yêu đương này nọ, tôi đều giữ cho riêng mình. Nhưng kể cả là như vậy, thì tình yêu thương của bố mẹ dành cho tôi, suốt những năm qua, vẫn luôn luôn hiện hữu.

Vì dịch bệnh, đã một năm rưỡi tôi không về thăm nhà được. Ngày trước tôi cứ nghĩ, dù ở xa đến mấy, thì vèo một cái cũng sẽ có thể về tới nhà. Vậy mà thực ra không phải.


Photo: This is my family, sometime around 1998 - 1999, dressed up for Tet? - love the way Dad put his hand on my shoulder


Người ta bảo “sẽ tới một ngày, bạn chợt nhận ra, tình yêu của bố mẹ dành cho bạn lớn tới nhường nào”

Với tôi, có lẽ đó là khoảnh khắc bố mẹ nói với tôi qua màn hình điện thoại vào giai đoạn dịch bệnh đang căng thẳng nhất: “chỉ cần con khỏe mạnh và vui vẻ, là bố mẹ không còn mong gì hơn”.


Ấy vậy mà ngày xưa khi mới lớn, đã có lúc tôi ấm ức nghĩ rằng tại sao bố mẹ không thế này, thế kia để hiểu tôi nhiều hơn. Sau này lớn lên, tôi mới biết, hóa ra, mình đã quá may mắn để được làm con của bố mẹ.


Gia đình tôi không phải một gia đình có điều kiện. Nhưng đổi lại, bố mẹ dành cho tôi tất cả thời gian mà họ có thể. Hồi nhỏ, căn nhà cấp bốn lợp mái ngói, khoảng sân, và mảnh vườn nhiều cây là thế giới bao la của tôi. Bố tôi hay chạy xe cúp chở hai mẹ con đi chơi vào những buổi chiều và tối mùa hè. Khi thì đi thả diều ở con đê sau nhà ngoại, khi thì đi bắt châu chấu buổi khuya dưới ruộng lúa cùng dì. Tuổi thơ của tôi là một tuổi thơ giàu có, với những ký ức đẹp nhất cùng những người thân trong gia đình. Bố chỉ cho tôi biết những niềm vui thân thuộc và giản dị đến ngay từ cánh đồng, con đê, và mảnh vườn sau nhà. Bố và mẹ đã cho tôi một tuổi thơ có sự hiện diện ý nghĩa của họ.


Có bữa gọi về nhà, mẹ tôi kể, mấy tuần nắng nóng bố làm được một mẻ măng khô ngon đáo để. Bố nhất định gói một phần cất đi để đợi con về, cho con mang theo sang Canada. Bố biết tôi thích măng khô. Ở bên này, thứ khó mua được dù có nhiều tiền, thực ra cũng chính là những thứ nghe đơn giản như vậy. Lần gần nhất tôi về thăm nhà, tôi bảo bố là tôi muốn tập tráng bánh cuốn mà không có dụng cụ để làm. Thế là bố bèn tự tay làm một thanh tráng bánh cuốn bằng tre, cộng thêm vải và dây cuốn mẹ mua ở chợ về. Rốt cuộc, tôi có bộ đồ nghề để tự làm bánh cuốn độc nhất vô nhị mang theo. Bố và mẹ nhớ từng chi tiết về cuộc đời tôi, từ những điều nhỏ nhặt như nét ăn uống, ngủ nghỉ, và cáu bẳn của tôi. Chỉ có thể là yêu thương, mới khiến một ai đó ghi nhớ những điều nhỏ nhặt về cuộc đời một người khác.


Có rất nhiều người hỏi tôi bao giờ thì về Việt Nam hẳn. Nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ hỏi tôi điều đó. Và tôi biết, những người nhớ tôi nhiều nhất cũng chính là những người chẳng bao giờ căn vặn tôi rằng “bao giờ thì mới chịu về?”. Trong suốt những năm tháng tôi theo đuổi ước mơ của mình ở một phương trời khác, bố và mẹ đã nỗ lực không ngừng để lắng nghe tôi, và để hiểu những gì tôi phải trải qua, cho dù những điều ấy không hề tồn tại ở thế hệ của họ. Sau cùng, tôi cũng hiểu, bố và mẹ, đơn giản, chỉ cần tôi được hạnh phúc – theo chính cách mà tôi mong muốn.


Những đứa trẻ, có lẽ, không cần những ông bố bà mẹ hoàn hảo. Vì xét cho cùng, trên đời đâu tồn tại những ông bố bà mẹ hoàn hảo? Chỉ có những ông bố bà mẹ nguyện cùng con, vì con, mà thay đổi và học hỏi để tốt lên mỗi ngày.


Con cảm ơn bố và mẹ, vì vẫn luôn dành cho con tất cả những yêu thương và chăm sóc. Vẫn luôn nỗ lực để hiểu con, và cho con được chọn lựa con đường của riêng mình. Hôm nay chẳng cần là ngày gia đình, con vẫn luôn thấy may mắn rằng mình được sống, và được yêu thương, nhiều như vậy.


Love you, Mom and Dad Nguyệt Anh --- [in some ways, the biggest present that time leaves us with is the memories we have of loving others] ---

108 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page