top of page

Yêu và chia ly

- Vậy là, chúng ta chia tay, đúng không? - Anh muốn coi em là người thân của anh. - Người thân? Tức là ở bên cạnh anh vô điều kiện? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. - Anh xin lỗi.

Ảnh: Phim 500 Days of Summer (2009)


Tôi không nhớ nổi anh đã nói gì sau đó, vì với tôi khi ấy, mọi thứ cứ nhòe đi cùng ước mắt và sự ấm ức. Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Tôi đã từng nghĩ, anh là “the One” của đời mình. Tôi đã từng nghĩ, tôi nguyện từ bỏ những hẹn hò thú vị với tất cả những chàng trai sẽ xuất hiện trong suốt những năm tháng về sau, chỉ để ở bên anh thôi là đủ.


Nhưng thực ra, tất cả chỉ là suy nghĩ và kỳ vọng nhất thời, của một mình tôi. Mà tình yêu và sự gắn bó dài lâu lại là câu chuyện của hai người.


Câu chuyện diễn ra cách đây cũng đã 7 năm. Tôi lúc đó mới bước qua tuổi 20. Khao khát được yêu và tin vào những câu chuyện tình cổ tích. Tôi chưa hiểu được rằng để có một mối quan hệ bền lâu thì ngoài xúc cảm, còn cần rất nhiều sự cố gắng từ cả hai người.

Từ ngày đó, tôi và anh không hề liên lạc với nhau. Chúng tôi vẫn là bạn bè trên mạng xã hội. Tôi chứng kiến anh lập gia đình, có con, phát triển sự nghiệp. Tôi tốt nghiệp Đại học, đi du học, và bây giờ lập nghiệp ở một thành phố cách Hà Nội nửa vòng trái đất. Sự tồn tại của tôi và của anh không còn có ý nghĩa gì trong cuộc đời của đối phương nữa.


Sau này, tôi nhận ra, tôi và anh chưa bao giờ đáp ứng được những mong đợi của người còn lại. Cho dù chúng tôi chia sẻ nhiều quan điểm chung, cùng có một vài sở thích, hứng thú với một vài điều mà hiếm có người cùng chung cảm nhận. Nhưng như vậy không có nghĩa là chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi.


Những năm tháng sau đó, tôi yêu nhiều, tổn thương và thất vọng cũng nhiều. Suy nghĩ về tình yêu của tôi cũng đã đổi khác so với 7 năm về trước. Nhưng có một điều vẫn vậy, rằng tôi chưa bao giờ mất niềm tin vào tình yêu. Tôi hiểu rằng, trong tình yêu, tất cả những gì tôi có thể làm là hết lòng yêu một người và cho người đó biết được điều ấy. Còn việc người ấy có cảm thấy với tôi như vậy hay không, có cố gắng vun đắp điều đó hay không, tôi không thể kiểm soát.


Tôi nghĩ về tình yêu rất nhiều, nhưng rất ít khi viết về nó. Có lẽ một phần vì tôi sợ rằng tôi sẽ viết về đau thương trong tình yêu nhiều hơn là hạnh phúc. Tôi trân trọng những đau thương trong tình cảm, cũng giống như việc trân trọng những khó khăn khác trong cuộc sống, vì nó giúp tôi hiểu rõ hơn điều gì thực sự làm tôi hạnh phúc, nó dạy tôi biết yêu thương một cách có ý nghĩa hơn.


Mấy ngày nay, người ta bàn tán và đưa tin về việc Melinda và Bill Gates ly hôn sau 27 năm, hai người hẹn hò 7 năm trước khi chính thức kết hôn, vậy là 34 năm đồng hành. Trước đó thì là Mackenzie và Jeff Bezos – ông chủ của Amazon – ly hôn sau 25 năm chung sống. Và rất nhiều cuộc chia ly khác của những người nổi tiếng được đưa lên mặt báo, được chia sẻ với sự thất vọng và bàn tán của người đời.


Mỗi lần đọc những tin tức như vậy, tôi có một thói quen là sẽ lên mạng và tìm hiểu về câu chuyện tình kể từ khi bắt đầu của họ. Tất cả những thông tin tôi tìm được, dĩ nhiên, cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Tôi không sống cuộc đời của người khác, vì vậy, tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu tường tận được câu chuyện của họ, nữa là có quyền gì mà dò đoán hay phán xét tiêu cực? Hầu hết sau những lần đó, tôi chỉ thấy rõ hơn một thực tế của tình yêu và sự gắn kết: sự hòa hợp trong kỳ vọng và mong đợi là yếu tố cực kỳ quan trọng.


Tôi thiết nghĩ, để bắt đầu một tình yêu, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ. Nhưng ngày tháng đi qua, thậm chí là hàng năm, rồi hàng thập kỷ, thì có lẽ hai người đã phải cố gắng rất nhiều. Cố gắng để sẻ chia, cố gắng để thấu hiểu, và cố gắng để những kỳ vọng và mong đợi của cả hai bên đều được đáp ứng. Vì vậy, tôi ngưỡng mộ tất cả những người đã nỗ lực để gìn giữ tình yêu, cho dù chặng đường họ đi được với nhau không phải là tới hết cuộc đời.


Sự đổ vỡ không phải lúc nào cũng là minh chứng của thất bại, tính toán, hay phản bội. Sự đổ vỡ đôi khi đơn giản là dấu mốc chính thức của sự khác biệt không thể dung hòa, khác biệt trong những kỳ vọng rất đỗi bình thường của hai con người. Rằng đôi khi, đơn giản là mọi thứ không xảy ra theo cách mà chúng ta mong muốn. Điều quan trọng không phải là một kết thúc hoàn hảo theo chuẩn mực nào, điều quan trọng cuối cùng vẫn là cả hai người có thực sự hạnh phúc trong hiện tại hay không?


Tôi còn nhớ, có lần tôi thủ thỉ với bạn trai: - Sao người ta có thể yêu nhau tới hết đời anh nhỉ? Cứ mãi mãi như vậy? Anh bảo: - Có lẽ họ đã cố gắng rất nhiều, nhưng họ cũng đã rất may mắn.

Tôi im lặng, vòng tay ôm anh chặt thêm một chút. Anh vỗ vỗ nhẹ bàn tay anh lên tay tôi – bàn tay anh luôn ấm áp như cách anh hay nói với tôi, mỗi lần tôi luống cuống lên vì lo một điều gì đó: “em đừng có lo”.

Tôi thầm cảm ơn anh vì đã không nói gì thêm khi ấy, không hứa hẹn như là: “anh tin chúng mình cũng sẽ bên nhau mãi mãi”. Sự im lặng giữa chúng tôi khi đó, với tôi, có ý nghĩa hơn bất cứ một lời hứa hẹn nào.


Tôi hy vọng rằng, ai rồi cũng sẽ may mắn gặp được người phù hợp và rồi dũng cảm để cố gắng cho tình yêu của mình. Cho bản thân một cơ hội để yêu hết mình, dù đã trải qua bao nhiêu đổ vỡ. Nhưng nếu lỡ một ngày thực sự nhận ra mình không còn hạnh phúc, hãy dũng cảm buông bỏ. Bạn có quyền lựa chọn sống hạnh phúc theo cách của riêng bạn, đừng lo lắng quá nhiều về những gì mọi người xung quanh đánh giá.


Tình yêu chưa bao giờ là việc nhất quyết phải đi đến một mục tiêu cố định. Yêu thương là trải nghiệm, là hạnh phúc của việc yêu và được yêu, trong chính những ngày bạn đang sống, trong chính những giây phút bạn có cùng với người thương.


Tôi mong, tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc trong hiện tại, cho dù về sau kết thúc có ra sao, thì các bạn cũng biết rõ rằng, các bạn đã yêu hết mình.


169 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page